Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy.Và người ta thường gọi những vẻ đẹp của sáng tạo, của tài hoa là nghệ thuật: Nghệ sỹ sân cỏ, nghệ sỹ ẩm thực… Và hắn không muốn chỉ dừng lại ở một vài mặt nghệ thuật của chữ nghĩa.Hồi lâu, nàng bảo: Anh có chuyện buồn gì thế?.Mân mê hoài cuốn anbum.Giọng trầm thường xuất hiện.Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ.Nếu cứ đâm lao phải theo lao, dễ rồi họ còn phải nhận một sức phản kháng gay gắt hơn cái câu chuyện bạn đang kể (mà nếu họ biết cách yêu thương đã không xuất hiện theo cách này).Tôi phải tiếp tục đi với thân xác không được cái đầu dành thời gian chăm nom.Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng.Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại.
