Một pho tượng im lìm.Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường.Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa.Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó.Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi.Cậu em khuyến khích tôi tập nặng hơn.Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy.Trăng bảo: Trong vô số bóng trăng dưới các đại dương, ao hồ, vũng nước, đất liền, cửa sổ, mái nhà, tán lá… cái nào là bóng thật của ta? Cuội bảo: Đồ ngốc! Trăng bảo: Tại sao? Cuội bảo: Đồ ngốc! Ta mà biết ta đã không bảo cô ngốc.Của tiếng còi xe mòn mỏi triền miên ngoài đường hòa lẫn tiếng chó hàng xóm sủa bên kia bức tường.Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được.