Hoá ra là chị út phải vào viện mổ ruột thừa.Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn.Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường.Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi.Ông đặt tay nàng lên vành tai và nói: Anh muốn thú nhận với em một điều.Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên.Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo.Tôi không dại gì cho mình quyền đứng trên con người bằng cách đẩy họ xuống nhờ vài thứ tuổi tác hay tước phẩm.Rồi lúc đấy, hai chị em cùng ra trường, bác khao to.Như một sự bổ trợ, cân bằng, phong phú tất yếu.