Một lần, ở nước Anh, nhân gặp một người chăn trừu, tôi thành thật khen con chó của anh lớn và thông minh.Từ đó tôi phải lăng xăng: khách hàng bao vây tôi, hỏi giá cả, đòi coi màu sắc, kích thước.Ít lâu sau, chúng tôi mời bạn bè lại nhà dùng bữa.Muốn biết ưu tư làm hại ta ra sao, tôi không cần tra cứu trong thư viện hoặc tìm hỏi y sĩ.Hồi đó bà tưởng sẽ tàn tật tới mãn đời.Ít người có tâm hồn cứng rắn để chịu đựng những gánh nặng, những lo lắng đến chết được.Bà cố tưởng tượng những thống khổ trong đời tư của những người đó.Và xin cho con yêu tràn trề cả những kẻ thù của con nữa".Ông già quạ quọ Thomas Carlyle nghe câu đó, liền nói mỉa: "Thì tất nhiên mụ ấy phải đành vậy"! Phải, bạn và tôi, chúng ta cũng phải nhận số phận của ta vậy chứ sao!Như vậy có khó giải quyết được các vấn đề cũng là dĩ nhiên".
