Có nó, làm cái gì cũng được; thiếu nó, không làm được việc gì cả.Từ sở về nhà bạn có cảm tưởng mệt nhọc đó (ý muốn nói ở sở ra, bạn không thấy mệt nhọc gì cả và bạn mệt không phải vì việc làm mà vì tưởng tượng).Thưa bạn, tôi nhiệt liệt lập lại rằng tôi viết cho bạn đấy.Câu ấy tầm thường quá đến nỗi khi viết ra, thực tình tôi cảm thấy mắc cỡ.Xét kỹ, ta thấy tiền bạc là vật chất tầm thường nhất.Có một tiểu thuyết Anh, do một nữ sĩ viết, vô cùng hay hơn hết thảy những tiểu thuyết của George Eliot Brontes, cả của Jane Austen, mà có lẽ bạn chưa đọc.Tôi lại làm cho bạn chú ý tới chân lý chói lọi này, là không bao giờ bạn có "nhiều thì giờ hơn" đâu, vì lẽ lúc nào bạn cũng đã có tất cả số thì giờ mà bạn có.Vậy mà bạn đương đi tìm hạnh phúc, phải không? Bạn tìm thấy nó chưa?Các triết gia đã giảng-nghĩa không gian mà không giảng nghĩa thời gian.Tôi sợ những lời khuyên của tôi có giọng dạy đời và đường đột quá.
