Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu.Đơn giản thôi, kéo nhẹ nó về phía biển nó sẽ tự lùi lên bờ.Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy.Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh.Bởi vì họ bị trò đầu độc âm ỉ của tên phố xá bẩn thỉu làm mụ mị phần nào.Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì.Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn.Nhưng mà tôi ươm mầm.Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình.Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên).
