Con uống thuốc đi… Tôi vẫn dán mắt vào trang sách vô nghĩa trước mặt.Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu.Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi.Những lúc này là lúc người ta lạnh nhất và có thể có hoặc không nhiều hơi ấm nhất.Ba năm… Ba năm thì không tính được.Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt.Nó mất ở đây và nó lại xuất hiện, lại sống ở kia.Trong khi đời đời thay đổi từng giây từng giờ.Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay.Bình thường ở đây là hiểu theo nghĩa lành mạnh.