Chưa nổi, đồng chí ạ.Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn.Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người.Chơi là thay đổi nhân loại mà cũng làm họ chả mảy may suy chuyển.Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi.Nhưng cái cảm giác bất bình trước một cuộc chiến phi nghĩa ở một xứ sở xa xôi thì chắc là chưa có.Còn nếu không biết gì, cứ để bà già yên tâm với công việc của bà ấy.Riêng nó vẫn chịu định luật về trọng lực của địa cầu.Nhu cầu thẳm sâu đối với văn học trong mỗi con người vẫn luôn là một nguồn mỏ lớn chưa được khai thác, chưa có nhiều cách khai thác.Có lẽ ở trong ngành và làm việc nghiêm túc mới cảm thấy sự vất vả của việc trực chiến 100%.
