Một sử gia thông thạo nhất về đời sống Tổng thống Lincoln có viết: "Giọng nói the thé của bà Lincoln, ở ngoài đường cũng nghe thấy, và những cơn thịnh nộ của bà thì điếc tai hàng xóm.Tôi tin rằng ông là một quân nhân can đảm và có tài dụng binh.Và cứ mỗi ngày mỗi tiến như vậy.Tôi phải nhắc lại câu đó:Loài vật không có dục vọng ấy.Hồi đó ông Eastman xây một âm nhạc học đường và một nhà hát để báo hiếu cho mẹ.Với một giọng êm đềm bà nói: "Dượng cháu mua chiếc xe này được ít lâu thì mất, từ hồi đó cô chưa đi nó lần nào hết.Chẳng thà nhường lối cho một con chó còn hơn là tranh nhau với nó để nó cắn cho.Anh thợ đó phải trông nom cho một loạt máy vừa sắp vừa đúc chữ và nhiều máy khác nữa, sao cho những máy đó chạy đêm và ngày mà không hư hỏng, khỏi ngưng lại.Ông thấy đó là một dịp phụng sự một lý tưởng cao cả và trở nên bất hủ.
