Không bao giờ mắc chứng mất ngủ, ưu phiền, hay chứng vị ung.Mùa xuân năm 1871, một thành niên may mắn đọc được một câu văn ảnh hưởng sâu xa tới tương lai của chàng.Ông nghe tiếng kêu, chạy lại, thì đã không cứu được nữa vì bị bỏng quá nặng.Ông ta đã thay đổi hẳn.Họ dùng hai sợi dây cáp để đưa thùng xuống tàu.Người này nhún vai đáp: "Khách hàng của tôi mua hạt dẻ chứ không mua bánh".Nhưng rồi sao nữa?" Rồi thì chắc chắn là mình phải đi kiếm việc làm.Những người lo lắng, mệt mỏi đều không biết thích nghi với những thực sự chua chát của đời, cứ muốn sống cách biệt hẳn với người xung quanh và tự giam mình trong một thế giới tưởng tượng để khỏi phải ưu phiền.Sau khi học 4 năm, kiếm được việc có dễ không? Mới đầu hãy nên làm việc gì trước?Ông Tarkington phản động lại cách nào khi ông bị "tai nạn ghê gớm nhất ấy?" Ông có nghĩ như vầy không? "Tới số rồi.
