Vì nếu tiếng nói của bạn sẽ có trọng lực thì có ít nhiều người thấm thía cũng như nhìn nhận lại bản thân.Điều đó càng làm họ lấn tới, họ không hề coi viết là một công việc.Cho đến bây giờ vẫn thế, họ vẫn luôn chứng kiến tôi nằm ườn, viết lách, gõ, và đi đá bóng.Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân.Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá.Mẹ kéo tóc bạn một lúc không ăn thua, đành sang phòng bên nghỉ trưa.Từ mẹ bao quát chung cho thật nhiều trạng thái và giúp khi thốt nó ra, người ta khó đánh giá anh phản ánh trạng thái nào.Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được.Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ.Làm một bài thơ dở để được khen.