Cha tôi bán hàng thịt, còn mẹ tôi là một người nội trợ bình thường.Các bác sĩ, các nhà phẫu thuật lúc đó đã lưu ý rằng xương của bà đã quá xốp và rất dễ gãy, giống như một cụ già 80 tuổi , lúc ấy bà chỉ mới 45 tuổi.Sau đó, chúng tôi đi tới một bước ngoặt.Có phải điều này nghe rất thực tế chăng? Chắc chắn là không thế rồi.Tôi cảm thấy xấu hổ khi không thể thực hiện “giấc mơ của người Mã Lai” mà toi đã gợi ra cho họ!Hãy dừng ở đây và hãy suy nghĩ thật kĩ.Nhưng không ,ông luôn tự tin và quyết đoán .Tôi phải cúi gập người để chui vào một căn phòng thuê chật hẹp.Tôi bị bỏ mặc mà không biết phải làm gì.Sau đó, bảng dang sách được sắp xếp theo thập niên.
