Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung.Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi.Như lòng biết ơn sự giáo dục đem lại cho họ quyền tự giáo dục.Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết.Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào.Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại.Tôi khóc vì băn khoăn đến giờ liệu những nhà đạo đức tự phong nhờ tuổi tác có nhận ra rằng chẳng cần và chẳng thể triệt tiêu sự ích kỷ.Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì.Mất chứ không phải biến mất.Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt.
