Tôi phân vân như lạc hướng.Ông tuyên bố rằng chưa thấy một ai chết về chứng mất ngủ.Những mụt đó sưng mà không vỡ, sau cùng bác sĩ nói với tôi rằng tôi chỉ sống được hai tuần nữa thôi.Nhưng sau một tuần khóc lóc than thở cho thân mình, tôi tự nhủ: "Mình hành động như thằng điên.Sau khi đi lang thang khoảng một giờ như vậy, tôi tới cuối một con đường ô tô buýt, Nhớ lại hồi trước hai vợ chồng thường leo lên một chiếc xe thứ nhất ở bến.Emerson nói: "Suốt ngày ta nghĩ sao thì ta cư xử vậy".Nhưng tính tôi cũng không thay đổi.Bạn có thể tưởng tượng một người đi bắt tay những anh phu vác, tỏ lòng thương hại những người làm trong bếp nóng như thiêu và khen chó của người, bạn có thể tưởng tượng được người như vậy mà chán chường hoặc ưu tư và bị bệnh thần kinh được không? Tất nhiên là không.Trước kia nhiều phen tôi mất thì giờ đợi anh ta tới nửa bữa.Họ là những người Anh đầu tiên tới Nam cực.
