Cũng bởi vì chị vẫn giữ được những nét dịu dàng.Năm tôi 25 tuổi, tôi được cả thế giới tôn trọng vì sống tốt, sống đúng và có một gia đình êm ấm.Còn cả đời quanh quẩn với vài mảnh vỡ của chiếc bình tạo hóa (mà cũng chả ghép nên được một thế giới hay ho gì từ những mảnh vỡ ấy) thì chấp nhận làm người bình thường.Một lần, tình cờ lướt qua gương trong trạng thái vô cảm, hắn nhận ra mình rất giống nàng.Bạn biết sự dịu ngọt của đàn bà là liều thuốc không tồi.Bạn không nghĩ sự suy kiệt này chủ yếu do chạy nhảy quá sức mang đến.Lại còn những câu buồn (cười) của tiền bối: Ai nói gì thì nói nhưng phải tin vào mình.Nhưng nhà văn không thấy thanh thản.Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu.Hơn thế, tôi thương nó… Những dòng suy tưởng ấy chắc chảy tràn trong bác.
