Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn.Bình thản và mệt mỏi.Cho đến giờ phút này, trên thế gian này, tôi vẫn là một kẻ hèn.Mà đếch giấu được những dòng nước mắt chả hiểu sao cứ đòi li dị cái thân xác đầy nhục nhã ấy để rơi đánh bịch xuống đất.Được nói chuyện, được trao đổi.Dải đường chính phía ngoài lắp đèn thưa thớt, âm u, bụi mù.Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều.Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng.Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử.Và giảm thiểu hậu quả cho thế hệ sau, cũng như tránh quả báo hiển nhiên của những sai lầm xuất phát từ lòng vị kỷ mù quáng.