Câu chuyện có vẻ như vầy.Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì.Khóc không phải chỉ vì giận dữ mà còn vì mình hèn.Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực.Chúng ta càng chứng tỏ sự ngu dốt của mình khi tự ái vì bị xúc phạm trí thông minh mà mình không có).Những cái đó có quên đâu mà phải nhớ.Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi.Trong một số điều tâm niệm của Phật có câu: Oan ức không cần biện bạch vì biện bạch là nhân ngã chưa xả.Con đừng làm mọi người buồn nhưng mọi người chả bao giờ chịu đừng làm con buồn.Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên.
