Nhưng Jobs không lấy gì làm thất vọng.Michael Ovitz trở thành chủ tịch vào năm 1995; nhưng đó không phải là một lựa chọn đúng đắn, và ông này giữ vị trí này không quá hai năm.về phần mình, ông đã quyết định sẽ thiết kế một bảng tính cho máy tính.Một lần khác, họ lại thuyết phục những đứa trẻ khác tiết lộ cho họ mã số khóa xe đạp và như Jobs kể lại “Chúng tôi lẻn ra ngoài trong giờ học, thay đổi toàn bộ mã số của những chiếc khóa khiến cho đến tận khuya không ai có thể lấy được xe để đi về”.Nhưng thỉnh thoảng thì cũng có những trường hợp ngoại lê.Điều này cũng tiết lộ một kẽ hở trong cách thế giới này vận hành: Không phải lúc nào sản phẩm tốt nhất và mang tính đột phá nhất cũng chiến thắng.Phớt lờ những điều này, khi kết thúc cuộc họp, trước mặt nhiều người, Jobs vẫn yêu cầu Sculley cho thêm cơ hội để chứng minh ông vẫn có thể quản lý một bộ phận.” Sau đó ông nhìn bà chăm chú và hỏi một câu hỏi khiến bà “ngã ngửa”: “Hãy cho tôi biết, hồi trẻ tôi như thế nào?” Bowers cố gắng đưa ra một câu trả lời trung thực: “ông rất mạnh mẽ, và khó tính.Jobs lại có rất nhiều: một phiên họp nhân sự cao cấp mỗi thứ Hai, một phiên họp chiến lược tiếp thị tất cả các chiều thứ Tư, và các phiên họp đánh giá sản phẩm liên tu bất tận.Bill muốn khắc họa bản thân như một con người của sản phẩm, nhưng anh ta không bao giờ được như vậy.
