Chỉ có mình Chíp và một vài ni cô đang quét lá.Đó có thể là một truyện tình lãng mạn, một câu truyện được nhân cách hóa dí dỏm hay một góc nhìn khác về những điều nhỏ bé trong cuộc sống.Mỗi buổi sáng cuối tuần không còn có ai chịu trận chung cái tội ngủ dậy trễ, tranh luận về một bộ phim hấp dẫn hay cùng vào siêu thị mua và chia sẽ những món "bí kíp" làm đẹp của con gái.…Phải, là anh, chính là anh, giọng nói đó, câu nói đó không lẫn vào đâu được.Voi cha nằm lã một góc, mắt ngước trên trời vừa rên rĩ:Châu Anh luôn phải đối mặt với việc phải đầu tư nhiều thờiTuy nhiên một hành động kỳ lạ nữa của bà làm cắt ngang suy nghĩ tôi."Người gì đâu mà hay cộc, thấy ghét!" - tôi vẫn thường nói như thế mỗi khi phải nhắc đến chị ấy.Dù tức lắm nhưng tôi không khóc mà "để dành" nước mắt và sức lực để gào lên thật lớn ngay khi ba mẹ vừa về đến nhà.- “Đã đến chùa, ngại gì lạy Phật, thôi thì mình vô thắp nén nhang thành kính cái vậy!” - Thoáng nghĩ, Chíp bước về phía ngôi chùa.
