Tớ nghĩ mọi người khá ngạc nhiên và thích thú khi xem các cậu diễn.Nhưng trông nàng Nấm lại có vẻ cáu kỉnh: Tại sao lại chỉ có mười lăm người xem khi tớ đã bỏ thời gian công sức ra tổ chức một buổi diễn như thế? Buổi diễn đầu tiên của chúng ta chỉ có mười người xem và lần tiếp theo chỉ mười lăm người, rồi lần thứ ba cũng lại mười lăm.Sau khi chào tạm biệt cha mẹ, hai đứa em sinh đôi, huấn luyện viên Jones và các đồng đội đến tiễn cô, cô xoay người về phía cửa và mở to mắt.Kiwi cân nhắc lại mục tiêu ban đầu của mình: Mục tiêu của mình không phải là chơi cho đội bóng mạnh nhất.Văn phòng nhà trường có thể không thích những gì tớ nói với cậu, nhưng tớ vẫn phải nói thật.Khi đánh giá các lựa chọn, cả hai luôn ghi nhớ điều họ cần không chỉ đơn thuần là quảng bá thông tin mà còn phải làm sao hấp dẫn được mọi người đến xem biểu diễn.Tiếp theo là tạo ra nhiều nhánh nhỏ.Cô hơi cúi đầu: Nhưng… có một vấn đề nhỏ.Mỗi người có một thế mạnh riêng.Cậu tự hỏi: Mình có phải thôi uống nước ngọt không? Còn mấy cuốn truyện tranh yêu thích thì sao? Mình luôn khát nước sau mỗi trận khúc côn cầu, còn nếu mình không mua truyện nữa thì mình sẽ bị lạc lõng khi các bạn ở trường kể về chúng.
