- Sao anh lại ở đây, em nghe dì Lan nói tháng sau anh mới về nước cơ mà? – Cô hỏi.- Dạ! Đúng là con đang buồn ạ.Cảm thấy cô đơn và trống trải, cô tấp vào một quán nước.Nếu con không ngại thì có thể tâm sự với ta, có thể ta không giúp được gì nhiều nhưng con sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn.“Tình yêu không có lời.Cả lớp reo hò như điên vì vốn chẳng có đứa nào mặn mà gì với môn học này cho lắm, những đứa chưa học bài lại còn mừng hơn:Trái tim hai người như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài, rung động trở lại và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.Cô nhìn lên bầu trời và mỉm cười như vừa hiểu ra một điều gì đó.- Nhìn anh này Vy… Anh hiểu, anh hiểu tất cả, anh hiểu cảm nhận, những nỗi khổ tâm và khó xử của em.Định cảm ơn nhưng sao thấy kỳ kỳ nên im luôn.