Tối, tôi trở về phòng ngủ như một vị anh hùng khải hoàn vậy! Tôi tự thấy đời như thay đổi hẳn đi.Vì mải giúp những người khác khổ sở hơn mình nhiều, nên tôi quên hẳn tôi đi.Brill, còn đi xa hơn nữa.Tôi hỏi có buồn vì cụt tay không, người đó đáp: "Không, ít khi tôi nghĩ đến điều ấy lắm.Những điều thu thập được trong sách và đời sống hàng ngày ấy, ông sắp đặt lại, chia làm 30 chương để chỉ cho ta biết:Và đuổi người người đànbà không nhà ấy ra cửa.Ông lo nghĩ quá đến nỗi ông tưởng bị ung thư trong bao tử, phải đi khám bác sĩ.Không bao giờ chúng tưởng tượng được rằng chúng mang nợ bố ghẻ chúng.Ông gia nhập một gánh hát tài tử do linh mục làng ông điều khiển.Nghĩ lại cái ngày ghê gớm mà tôi tự tử, tôi muốn la lớn: "Đừng! Đừng! Những ngày đen tối nhất đời ta không lâu đâu - tương lai tới.