Còn tôi, chưa đến lúc.Người yêu càng quí chứ sao.Có lương tâm và danh dự chung không? Có đấy.Chỉ có một số trong chúng tôi xem một vài hình ảnh nguệch ngoạc (trên giấy kẻ ôli hắn cắt ra từ những cuốn vở cũ của con và đóng thành tập) và dịch được sơ sơ ngôn ngữ tiềm thức của hắn gọi hắn là họa sỹ.Tẹo nữa, cái giấc mơ nó vẫn sờ sờ ra đấy hay nó mất.Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn.Để xem ai nghệ sỹ, ai câu cú hơn nào.Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy.Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này.Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ.
