Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả.Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không.Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường.Hai là bạn viết cái chuyện này.Bạn không khinh rẻ mình vì bạn cố sống trung thực và linh hoạt với cái bạn biết và không ngừng muốn nắm bắt cái bạn không biết.Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh.Thời gian đã dạy con người bài học yêu thương.Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người.Mẹ tiếp tục lay bạn dậy, bạn cứ rúc vào chăn.Dù đang trải ra những tư duy rất đỗi dịu dàng.
