Tôi còn giữ một bức thư của bà Edith Alberd ở Mount Airy, thư viết: "Hồi nhỏ, tôi rất dễ cảm xúc và nhút nhát.Chúng ta ai cũng muốn sống cho thoả thích.Tôi có một người bạn thân vừa đây bị một cơn đau tim kịch liệt.Một năm nay không lụt, trùng mùa, chúng tôi mua bò về nuôi mập ú.Ta không được rãng rang như hồi xưa - mỗi tuần ta phải đọc một hai cuốn sách, chín, mười số báo - lại quen với lối văn tiểu thuyết và phóng sự nên lối văn nghiêm nghị của những thế kỷ trước không còn hợp với phần đông chúng ta.Một buổi chiều, ngồi trước lò sưởi, củi nổ lách tách, tôi hỏi có bao giờ bà bị lo lắng quấy nhiễu không thì bà đáp: "Quấy nhiễu mà thôi ư? Nó đã gần làm hại đời tôi nữa kia.Sao tôi không noi gương ông già Walt Whitman mà thản nhiên như loài cây, loài thú trước những cảnh tối tăm, đói lạnh, dông tố?Nhưng thú thật cùng bạn, cả hai việc cốt yếu kia, tôi không làm việc nào.Chiều đến lại ngủ hai tiếng trước khi ăn bữa tối.Điều ấy, Billy Phelps ở Yale đã biết rõ và ông đã sống đúng theo đó.