Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi.Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa.Ông ta quát tôi: Đồ ngu! Về đi.Dù trái tim đương bề bộn.Nhưng thế tại sao ta không sướng?Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ.Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất.Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh.Em gọi mãi không dậy.Tôi chẳng cần biết tương lai để làm gì.