Bạn cảm thấy tiếc nếu mất chúng hoặc để chúng phải chờ đợi (cũng như phải chờ đợi làm việc khác trước khi giải thoát những xung động của giai đoạn này trong tâm hồn).Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm.Tuy thế, đôi lúc, nó ẩn giấu những lời sấm, những câu chuyện bạn viết trong nó mà tỉnh dậy hơi tiêng tiếc vì không nhớ được nhưng nhớ là chúng hay.Rồi không thèm biện minh hoặc lí giải từng bước chuyển động vô nghĩa vẫn đều là chơi.Ông đã hài lòng chưa? Chỉ một bản và đoạt giải Nobel.Chả phải thở than gì.Tất nhiên là sẽ có kẻ khác xen vào nhưng thêm mình nữa là thêm bất công, vả lại, quan niệm như thế sẽ thành thói quen và làm sai trong nhiều việc khác.Đó cũng là một thứ trói buộc.Tôi rất hay chảy nước mắt.Ông anh cũng vuốt vuốt vuốt.
