Lòng xót thương, niềm vui, khả năng sáng tạo bất tuyệt, và sự an lạc vững bền ở nội tâm không thể đi vào đời sống của bạn, ngoại trừ qua chiều tâm thức khoáng đạt, trong sáng, chưa-bị-trói-buộc đó.Người ta thường dễ dàng bị trói buộc vào những ngục tù của khái niệm của chính mình! (16).Khi bạn chú tâm đến sự yên lặng, ngay lập tức có một trạng thái cảnh giác nhưng rất im lắng ở nội tâm.Đây không phải là một cái gì dính líu cho riêng bạn đâu.Do đó chúng ta cần phải có một màu gì khác, không phải là màu xanh, để chúng phân biệt được đây là màu xanh, nếu không thì màu xanh sẽ không có gì khác biệt, sẽ không hiện hữu.Mỗi thứ đều có một phẩm cách, một sự trong trắng và thiêng liêng.Sự im lắng chính là bản chất chân thực của bạn.Ban đầu thì rất ít, nhưng khi không gian bên trong của bạn lớn dần lên, cảm giác nhàm chán sẽ bắt đầu giảm cường độ và tính quan trọng của nó.Không gian im lắng ấy cũng ôm trọng cả bạn nữa.Hãy luôn tự nhắc nhở mình một khi bạn ngồi bên giường của một người đang hấp hối.