Bà rất điềm đạm, bình tĩnh, như không bao giờ lo lắng hết.Tôi bắt đầu sống theo tôi.Rồi tuần sau, ông lại nắm cổ một tật xấy khác, xắn tay áo, sẵn sàng nhảy bổ vào vật nhau với nó.Chính tôi đã được mục đích cảnh chết ấy trong trại của tôi ở Missouri.Có người lại bị bệnh nhức đầu, đau lưng, trong mình lúc nào cũng mệt mỏi.Vì ai đã ở trong một đội cảm tử đều nhận rằng bắp thịt nào cũng đã được luyện hết.Boh Hope cũng đã qua con đường ấy: bảy năm vừa ca vừa hát, mà ông thất bại mãi cho tới khi bắt đầu biết khôn theo tài năng của mình.Tôi thấy trước mặt có hai đứa nhở quần áo tồi tàn, chắc lại để ngắm cây Nô-en.Nói thế nghĩa là bà diệt ưu tư của bà chỉ trong một ngày, chứ không cần tới 14 ngày, nhờ bà nghĩ cách làm cho hai đứa trẻ mồ côi được vui sướng.Điều gì đã không tránh được thì lo buồn làm gì?
