Chị phải ngồi trên bàn máy suốt từ sáng đến tối để kịp tiến độ công việc.Bật ra được câu nói đó bỗng dưng tôi thấy lòng thanh thản đến diệu kỳ.Bỏ ngoài tai sự nhốn nháo của lớp học, chỉ có Chíp là vẫn ngồi lặng đó.Loay hoay mặc một đống phụ kiện linh tinh, nón mũ, găng tay, áo khoát, tôi chợt nhớ ra rằng mình mặc áo dài mà quên mất."Bé nhớ chị quá!" - Câu nói đầy tình- Nhìn anh này Vy… Anh hiểu, anh hiểu tất cả, anh hiểu cảm nhận, những nỗi khổ tâm và khó xử của em.Nếu con không ngại thì có thể tâm sự với ta, có thể ta không giúp được gì nhiều nhưng con sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn.Nếu phải khổ để một mình mình chịu thì được rồi.Hôm nay, đi học về, Chip nhận thấy một bầu không khí nặng nề tràn ngập căn nhà nhỏ của mình.Có lẽ chính sự ngây thơ, hồn nhiên và đáng yêu của lũ trẻ đã tạo thành một nguồn động lực vô hình giúp tôi trở nên tự tin hơn không chỉ những lúc đứng trước lớp mà còn cả trong cuộc sống của tôi về sau.