"Người gì đâu mà hay cộc, thấy ghét!" - tôi vẫn thường nói như thế mỗi khi phải nhắc đến chị ấy.Có lẽ vì thế mà từ nhỏ tôi đã tỏ ra lấn lướt, nếu không muốn nói là.Lúc này tôi mới nhận ra đây là bữa ăn làm phước của chủ quán dành cho cụ già neo đơn này.Bầu trời hôm nay thật trong xanh, xanh như màu nước biển, xanh như đôi mắt cô.Con luôn cố gắng học thật giỏi, làm việc thật tốt nhưng đôi khi kết qua không hoàn hảo như ý muốn.- Lại cãi nữa à, gì mà hoài vậy, mỗi người nhịn nhau một chút cho êm nhà êm cửa chứ gì đâu mà.Lấy nụ cười đi mua niềm hưng phấn, bạn có được tia hy vọng.- Dạ, con biết rồi, vậy mốt con nhất định sẽ làm bác sĩ để luôn chăm sóc mắt cho mẹ và cả mọi người nữa, để không ai phải đau mắt vì bụi nữa.viên sỏi “ĐIỀN ĐẠM”.Mà nói đi cũng phải nói lại, tao thấy mày cũng có năng khiếu làm thơ lắm đó, hay mày.
