Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu.Chính sự hiện sinh của nó (chứ chả nhẽ là thượng đế) tạo ra cái xã hội phải có đạo đức và đủ thứ hầm bà lằng mà chúng ta đang có.Cái giấc mơ của mình không mất.Cũng có thể là khuôn mặt cũ.Những con lợn ấy lại đã đang và sẽ làm chủ biết bao nhiêu đàn bà và trẻ con.Có thể phơi phới niềm tin.Dù như thế có nghĩa là lớn đầu rồi mà tôi vẫn chẳng tàn nhẫn được mấy.Bên phải là bụi cây, bụi cây, rồi đến bể bơi.Rồi bác ta sẽ quát: Thằng kia! Mày rình mò gì thế? Muốn gô cổ lại không? Phắn!.Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt.