Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn.Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải.Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi.Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục.Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống.Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế.Bác gọi xuống ăn sáng mấy lần bạn cứ lờ đi.Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu.Họ càng không biết có thể bạn chẳng được gì mà cũng có thể một ngày kia, khi bạn đang cầu bất cầu bơ, người ta tặng bạn một cung điện vì một lí do mà đã lâu bạn không thèm nghĩ tới.Chúng không bao giờ dám oán bác nếu chúng lỡ sa ngã trong thời gian bác nghỉ ngơi đó.