Những suy nghĩ đêm qua khá rành mạch.Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái.Bạn đang còn đầy sự đánh giá bạn và nhiều thứ khác bằng những chuẩn mực cổ hủ của họ.Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh.Sự thai nghén tương lai lúc nào cũng đứng trước rủi ro băng hoại.Tôi chả thấy thú vị gì cả.Tôi gọi 2 miếng bánh ngọt và 1 chai sữa đậu nành.Mà những điều đó cũng chẳng làm bạn rầu lòng.Nhưng mà chả tin được anh bác sỹ này lắm.Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ.
