Chứ cháu nhận thức được đấy ạ.Chúng đã quen hếch mặt với những sự khúm núm và dè dặt.Dù đôi khi như leo cột mỡ.Đang định đứng lên đi ăn.Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi.Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách.Rồi lao đầu vào sáng tác.Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó.Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc.Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt.
